Liệu bạn có cuộc sống xứng đáng sau khi ra trường?

0

Sẵn sàng du học – Cậu có một công việc tuyệt vời, cậu biết điều đó, phải không? Ghen tị thật đấy." Một ngày nọ, những lời đó được nói ra bởi một giáo sư thuộc biên chế về cà phê, khi tôi nói với ngài ấy về công việc lúc đó của tôi làm việc trong nhà hát với tư cách là một nhà quản lý văn học và nhà soạn kịch.

sinh-vien=-ra-truong

Tôi có nghe nhầm không? Ông ấy là người thuôc biên chế giảng dạy cố đáng ngưỡng mộ trong khi tôi không thể tìm thấy một hợp đồng dài hạn trong lĩnh vực văn học để cứu cuộc đời tôi.

Nhưng bất chấp tất cả những quan niệm lãng mạn gắn liền với "cuộc sống trong tâm trí", đó không phải là lần đầu tiên (hoặc lần cuối cùng) mà tôi nghe một học giả có biên chế thừa nhận cảm thấy ghen tị với nghề nghiệp bên ngoài học viện. Họ luôn nói rằng họ cảm thấy bị đánh gục bởi hệ thống giáo dục đại học – cụ thể hơn, bởi khối lượng giảng dạy nặng nề, các cuộc họp giảng viên chính trị hóa, và bộ máy quan chức ngày càng mở rộng.

Trong khi đó, dựa trên kiến ​​thức về nhà hát, tôi đã trở thành người quản lý văn học của một nhà hát lớn trong khu vực Hoa Kỳ – phát triển các tác phẩm mới, cung cấp nghiên cứu cho các vở kịch, nghiên cứu các vở kịch mới và viết bài cho tạp chí của nhà hát được hàng trăm người thực hiện. Mặc dù đó không phải là điều tôi tưởng tượng mình sẽ dùng bằng tiến sĩ như thế này, nhà hát đã trở thành lớp học của tôi, nơi tôi thực hiện các cuộc phỏng vấn trước công chúng với các nhà văn và diễn viên từng đoạt giải thưởng. Tôi vật lộn với các vấn đề với chủ đề phức tạp và tự thân trong thư viện thu thập nghiên cứu kịch cho các đạo diễn.

Tôi đã, theo nhiều cách, làm những gì tôi đã được đào tạo để làm. Tôi đã không làm việc đó khi tôi còn đang học đại học.

Tôi chia sẻ trải nghiệm này ngay lúc này vì sự khủng hoảng của giảng viên đại học ngày càng gia tăng trong việc nỗ lực vực dậy nền giáo dục đại học, hãy chú ý, và làm gì đó để thu hẹp tỉ lệ công việc biên chế này lại. Các cuộc tranh luận về vấn đề này thường dẫn đến rất nhiều ý kiến ​​chỉ trích và ý nghĩ rằng nó có thể được giải quyết nếu có "ai đó" – các tổ chức, các phòng ban, cộng đồng người học thức, các Quỹ thành lập – có thể vung đũa thần và tạo ra nhiều hơn công việc thuộc biên chế khác. Đây là một vấn đề phức tạp đầy nan giải.

Mặc dù tôi cũng hy vọng rằng các tổ chức sẽ tìm cách hỗ trợ, duy trì và thậm chí tăng số lượng vị trí thuộc biên chế trong các ngành của họ, tôi muốn đặt ra một câu hỏi khác ở đây: Tại sao có một công việc biên chế vẫn được xem là cách duy nhất để có một cuộc sống  đầy đủ? Thêm vào đó: Những người như chúng ta theo đuổi học vị tiến sĩ phải làm gì để có được cuộc sống đầy đủ như các học giả?

Câu trả lời, theo đề xuất của tôi, không hoàn toàn chỉ có một việc – ví dụ, công việc thuộc biên chế – mà là tập hợp các hoạt động: khả năng giảng dạy, viết, diễn thuyết và suy nghĩ nghiêm túc về thế giới xung quanh chúng ta. Những hành động đó, trong khi chúng chủ yếu nằm thuộc về lĩnh vực giáo dục đại học, không có nghĩa là bị hạn chế trong lĩnh vực đó.

Tôi đã tìm lại chính mình cách đây hơn 10 năm – sau năm năm tham gia vào thị trường việc làm của giảng viên, và mặc dù đã làm tất cả những việc “cần làm” như trở thành Nhà nghiên cứu sau tiến sĩ (postdoc), xuất bản vài bài báo, một cuốn sách, và tham gia giảng dạy – khi tôi vẫn không có một vị trí thuộc biên chế. Không tìm cách để ở cố định một nơi và cũng không quan tâm đến việc phải bù đắp cuộc sống sinh hoạt bằng những công việc phụ trợ, tôi quyết định làm lại từ đầu và tìm kiếm công việc bên ngoài học viện. Kết quả thu được thật sự rất thú vị, bổ ích và tôi đã được mở mang tầm nhìn.

Công việc đầu tiên của tôi, như đã đề cập ở trên, là làm việc trong nhà hát, áp dụng nhiều thứ tôi đã học vào một loại hình nghệ thuật mà tôi yêu thích. Thay vì đọc và viết về bộ phim truyền hình Mỹ đương đại trong bản tóm tắt, tôi thực sự tạo ra nó ngay trong phòng của mình. Đó là một kinh nghiệm bá đạo, chắc chắn là vậy. Từ đó tôi làm Giám đốc Nghệ thuật và Văn hóa cho một trung tâm cộng đồng người Do Thái, áp dụng nền tảng của tôi trong các văn bản văn hóa Do Thái rồi xuất bản cho hàng trăm người mỗi năm. Sau đó, là khoảng thời gian tham gia việc hỗ trợ cộng đồng. Và bây giờ, quay trở lại điểm xuất phát, tôi là Giám đốc điều hành của một cộng đồng học giả và cung cấp cho các thành viên của mình không chỉ là học bổng, mà còn giúp họ đi theo con đường sự nghiệp của họ dưới bất kỳ hình thức nào.

Tuy nhiên, khi tôi nhìn lại con đường sự nghiệp của chính mình, bất ngờ rằng tôi không bao giờ từ bỏ các hoạt động giảng dạy, nghiên cứu, viết và tư duy phản biện. Mặc dù, đại học là nơi có tất cả những hoạt động đó , nhưng đó không phải là nơi duy nhất bạn có thể áp dụng chúng . Với sự linh hoạt và sáng tạo, mỗi hoạt động có thể sẽ được trộn lẫn đan xen trong cuộc sống sau tốt nghiệp đại học.

Có một số công việc, tôi có thể thương lượng – như là một phần của gói tuyển dụng – để thường xuyên nghỉ để dạy một khóa học tại trường đại học. Tôi không muốn dành lời khen hệ thống kiêm nghiệm, vì nó thực sự lỗi và trả lương vẫn còn quá ít so với số lượng công việc liên quan. Tuy nhiên, trong một số trường hợp nhất định , việc kiêm nghiệm là cách làm tích cực để các tiến sĩ làm việc bên ngoài “tháp ngà” có thể duy trì vai trò là các học giả và giảng viên đại học. Giảng dạy phụ trợ không quá hào nhoáng, nhưng khi đây không phải là nguồn thu nhập chính của bạn, thì đây là công việc có thể chấp nhận được. Được giải thoát khỏi bộ phận chính trị, tôi có thể tự do tham gia, giảng dạy, rồi rời đi – và tôi thích điều đó. Tôi không chỉ có được việc mài dũa các kỹ năng giảng dạy của mình và bên cạnh các sinh viên, mà tôi còn có cơ hội phát triển các khóa học mới mà chính chúng đã trở thành chủ đề của các buổi diễn thuyết.

Nghiên cứu và viết thu hút nhiều người vào cuộc sống tri thức, nhưng cũng có thể thực hiện điều đó trong các lĩnh vực khác.

Trên thực tế, kĩ năng viết và xuất bản của tôi đã phát triển kể từ khi rời học viện. Tôi đã xuất bản hai cuốn sách, cả hai đều có ấn phẩm học thuật. Cuốn thứ hai, là một cuốn sách giao thương có chủ đề về nhà hát nhạc kịch, được bán hết bản in đầu tiên và sẽ được tái bản trong năm nay trong phiên bản thứ hai. Tôi rất thích thú khi viết cuốn sách này bởi vì tôi đã có thể viết nó cho chính mình – không phải để làm hài lòng một ủy ban xét duyệt hay một nhóm học thuật nào. Khi viết nó, tôi đã kết hợp cách tiếp cận của một học giả với mong muốn chia sẻ công việc của mình với bạn đọc khắp nơi.

Đúng là việc dành thời gian để viết và nghiên cứu khi bạn có một công việc toàn thời gian thực sự khó khăn, nhưng điều đó có thể làm được. Công bằng mà nói, nhiều giảng viên với khối lượng giảng dạy nặng nề ngày nay cũng chật vật không kém để tìm thời gian viết.

Một lĩnh vực nghiên cứu vẫn còn nhiều vấn đề  khi bạn rời khỏi thế giới học thuật đó là bạn không còn các đặc quyền truy cập vào cơ sở dữ liệu trực tuyến để sử dụng các thư viện trong trường  học. Nếu các tổ chức có thể tìm ra cách hỗ trợ tiếp cận nghiên cứu cho các học giả độc lập, thì đây sẽ là một lợi ích to lớn cho cả họ và cho các tổ chức, về mặt hình thức, có thể  coi là đầu tư vào việc sản xuất các khối kiến ​​thức mới và đầu ra học giả.

Công việc của tôi cũng tương tự một sinh viên tốt nghiệp hướng dẫn tôi tư duy phản biện, và trong khi tôi có thể dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ về bảng tính hơn là các phép so sánh, điều đó không có nghĩa rằng tôi không hài lòng với công việc tôi đang làm. Là một tiến sĩ, ngoài học viện, tôi vẫn dành nhiều thời gian để giảng bài và kể chuyện trước công chúng. Thông qua công việc này, tôi đã chứng kiến những khán giả thực sự quan tâm và chú ý tới (thường là nhiều hơn trong một lớp giới thiệu), không những thế tôi đã rất hào hứng chia sẻ kiến ​​thức học thuật của mình với cộng đồng rộng lớn hơn theo những cách sâu sắc và nhân văn.

Tôi biết rằng một công việc theo biên chế sẽ vẫn là chiếc “chén thánh” cho nhiều tiến sĩ, nhưng với việc hiệu chỉnh lại sự sáng tạo, bạn có thể tìm thấy nhiều cách hay ho để trở thành “nhà học thuật". Khi mọi người hỏi tôi liệu tôi có còn đi học cao học hay không khi biết rằng tôi sẽ không tìm được một công việc liên quan đến học thuật, câu trả lời của tôi vẫn là có. Mặc dù tôi có thể không cần bằng tiến sĩ cho một số công việc tôi đã có, nhưng khóa đào tạo tôi nhận được đã giúp định hình cách tôi nhìn và tương tác với thế giới, và đó là điều tôi đánh giá cao.

Hôm nay, với tư cách là Giám đốc điều hành của một xã hội học thuật, tôi thấy hai thách thức trước mắt:

Chúng ta phải ủng hộ các công việc trong biên chế và tăng cường việc làm liên quan tới học thuật.

Đồng thời, chúng ta phải phê chuẩn và tôn vinh những nghề nghiệp phải dựa trên các kỹ năng quan trọng như đọc, viết và tư duy phản biện mà nhiều người trong chúng ta đã dành nhiều năm để trau dồi.

Người dịch: Hoàng Tuấn (SSDH)

Share.

Leave A Reply