Tại sao các trường đại học nên dạy sinh viên trân trọng công việc trả lương

0

Sẵn sàng du học – Nhân lực trong các ngành công nghiệp đang phát triển đang khan hiếm và chất lượng không ổn định.

Tuần trước, tờ New York Times cho biết rằng các công việc làm tại nhà hàng ở DC đang tăng với tốc độ hàng năm là 5% và chiếm khoảng ¼ tổng số việc làm trong khu vực. Mặc dù thực tế viễn cảnh tại nhà hàng Washington đang bùng nổ – Zagat vẫn gọi thủ đô của Ryan Craig là “thành phố ẩm thực sôi động nhất” vào năm 2016 và các đầu bếp nổi tiếng như Danny Meyer và David Chang đang đổ xô đến DC – toàn bộ doanh nghiệp đều đang lâm vào cảnh thiếu lao động trầm trọng.

lam-them

Các chủ nhà hàng phàn nàn rằng, dù có rất nhiều ứng viên đến tìm việc làm – với tình hình Washington vẫn có tỉ lệ thất nghiệp tới 6% – rất ít người tìm việc có thể đứng vững ở những vị trí cấp cao. Greg Casten, chủ sở hữu của Ivy City Tavern, cho biết mặc dù có rất nhiều người ứng tuyển, thì ông “thậm chí vẫn không thể tìm được một người phục vụ chịu đem một chiếc ly rỗng ra khỏi bàn”. Đầu bếp Cathal Armstrong là nhân viên ngắn hạn tại nhà hàng cáo rằng tại một hội chợ việc làm gần đây, ông chỉ tìm thấy 6 ứng cử viên phù hợp trong số 1.000 người. Linday DiSalvo thuộc tập đoàn Metropolitan Hospitality Group, điều hành Circa ở bốn địa điểm quanh DC, nói rằng các ứng cử viên giỏi chỉ thích làm việc ở những nơi sôi động nhất,  rời bỏ phần còn lại của ngành công nghiệp đang phát triển và khan hiếm nhân lực: một người phụ nữ tìm kiếm một vị trí tại quầy bar "không thể gọi tên loại vang được chiết xuất chỉ từ 1 loại nho". Các chủ nhà hàng cho biết việc họ phải mua lại nhân viên của nhau, thuê lại những người phục vụ cũ trước đây và thậm chí hạ thấp tiêu chuẩn nếu có thể.

Hiệp hội nhà hàng quốc gia cho rằng, giải pháp cho tình trạng thiếu lao động này là thiết lập chương trình visa tạm thời.

Shannon Meade, giám đốc chính sách lao động tại NRA, lưu ý rằng trong khi visa có sẵn cho các công việc thời vụ, một chương trình quanh năm sẽ góp phần giải quyết vấn đề tuyển dụng và duy trì nguồn nhân lực của họ. Nhưng mặc dù thực tế là Tổng thống Trump vẫn tiếp tục việc sử dụng visa tạm thời để cung cấp nguồn lao động cho Mar-a-Lago, nhưng nếu bạn nghĩ rằng chính quyền này có khả năng hỗ trợ một chương trình như vậy thì tôi chắc hẳn có một cây cầu ở Brooklyn để bán cho bạn. (tức điều này không đáng tin)

Có một nguồn nhân lực khác có khả năng đáp ứng yêu cầu, đó là lực lượng sinh viên tại các trường đại học, cao đẳng.

Nhưng có lẽ không cần nguồn lao động nước ngoài để giải quyết những vấn đề Tổng thống Trump và các nhà hoạch định chính sách khác đang đối mặt. Chris Floyd, chủ sở hữu của Capital Restaurant Resources, một công ty tuyển dụng, lưu ý rằng một phần của vấn đề là mọi người đến DC để “đi học đại học hoặc trở thành luật sư… [không phải] cho sự nghiệp tại nhà hàng”. Thật vậy, có khoảng 300.000 sinh viên tại các trường cao đẳng và đại học ở khu vực DC. Chắc chắn nhiều sinh viên của Georgetown, George Washington và George Mason sẽ là ứng viên tuyệt vời cho các nhà hàng DC đang khát khao nhân tài.

Hiện nay, sinh viên tốt nghiệp cùng với 37.000 đô la khoản nợ vay của sinh viên.

Và trừ khi họ thờ ơ với thế giới bên ngoài, thì họ chắc chắn hiểu rằng họ đang gặp phải rủi ro về việc thanh toán nợ. 1/3 số người vay tốt nghiệp từ năm 2006 đến năm 2011 đã bị vỡ nợ. Kết quả là, khả năng phát sinh thêm khoản nợ vay sinh viên đang ở mức cao nhất mọi thời đại. Một người có thu nhập từ nhà hàng đủ để trả tất cả chi phí sinh hoạt trong những năm đại học như tôi hoàn toàn có thể chứng minh thực tế là 20 đô la tiền bo trên hóa đơn nhà hàng trị giá 100 đô la có thể tạo ra sự khác biệt lớn.

Thứ hai, nhà tuyển dụng tiếp tục phàn nàn về việc các sinh viên tốt nghiệp đại học thiếu các kĩ năng mềm.

Tạp chí Wall Street Journal báo cáo rằng 89% giám đốc điều hành cho biết, họ có một thời gian rất khó khăn khi tìm kiếm các ứng cử viên với các kĩ năng mềm cần thiết như làm việc theo nhóm, giao tiếp, tổ chức, khả năng thích ứng, khiêm nhường và đúng giờ. Một cuộc khảo sát trên LinkedIn cho thấy 58% các nhà quản lý tuyển dụng nói rằng việc thiếu kĩ năng mềm đang làm hạn chế năng suất của công ty họ. Nhưng LinkedIn cũng nhận thấy rằng, các ứng viên có kĩ năng mềm tốt thường có xu hướng có kinh nghiệm trong lĩnh vực dịch vụ, bao gồm nhà hàng.

Điều này không ngạc nhiên chút nào. Ở mức độ mà Ryan Craig có tất cả kĩ năng làm việc nhóm, giao tiếp, tổ chức, khả năng thích ứng và đúng giờ, tác giả cho rằng ông có được tất cả bởi những năm tháng từng làm việc như một người phụ giúp hầu bàn (busboy) và bồi bàn khi ông còn là sinh viên. Không có cách nào tốt hơn để vượt lên giới hạn thông thường về các kĩ năng tổ chức và khả năng thích ứng hơn là quản lý hướng đi của bạn bằng cách làm toàn bộ công việc trong khi người chủ mới ngồi một chỗ không làm gì cả. Sau khi bị bủa vây bởi quá nhiều vấn đề trong một giờ, phải chịu đựng hàng loạt sự công kích từ những khách hàng giận dữ và một khoản tiền bo nghèo nàn, đây là cách kiểm tra kĩ năng làm việc nhóm và giao tiếp của bạn bằng việc tiếp tục làm việc với cùng một người mới (người hầu bàn, người pha chế, và người điều hành (expediter)) trong khoảng thời gian 8 tiếng. Hơn hết, tác giả đã học cách để dự đoán được mong muốn và nhu cầu của những người người hoàn toàn xa lạ, và tầm quan trọng của sự khiêm nhường. Đây là điều có thể vận dụng trong công việc – hoặc trong các cuộc phỏng vấn việc làm – đối với một thế hệ bị xem là có phần chỉ quan tâm đến bản thân.

Nếu mọi người chiến thắng trong một viễn cảnh như vậy, tại sao lại cần có một chương trình visa mới? Các chủ nhà hàng rất thích thuê sinh viên đại học tài năng, nhưng đang gặp phải rào cản giáo dục. Khi các cơ sở sau trung học làm mất giá trị các công việc ăn lương trong quá trình đăng ký đại học bằng việc ủng hộ các hoạt động ngoại khóa và các trải nghiệm tình nguyện, họ tiếp tục hướng dẫn các sinh viên đại học toàn thời gian trên con đường truy hoan hưởng lạc tương tự. Các sinh viên đại học từ 18-24 tuổi được dạy – trực tiếp và theo hàng chục cách tinh tế – rằng con đường tình nguyện (co-curricular) và ngoại khóa (extracurricular) là con đường dẫn đến một công việc tốt đầu tiên (và có thể giúp thanh toán các khoản vay nợ của họ), thông qua càng nhiều hoạt động của trường càng tốt, khi du học ở nước ngoài, và trên hết là khi thực tập (có thể là không lương, và được cho phép bởi các trường cao đẳng và đại học cấp tín dụng). Tất nhiên, những hoạt động “có giá trị” này là những hoạt động mà trường cao đẳng và đại học tham gia kiểm soát, ít nhất là một phần. Kết quả là, các công việc ăn lương bị mất giá – được phản ánh trong thực tế rằng việc tham gia thị trường lao động của những người 16-19 tuổi đã giảm một nửa so với thời điểm tôi từng làm công việc phục vụ tại nhà hàng.

Các trường cao đẳng và đại học nên có trách nhiệm điều chỉnh cách sinh viên của mình nghĩ về công việc trả lương.

Sự thay đổi không cần thiết phải là một chương trình vừa học vừa làm (co-op program) được phô trương ở Đông Bắc. Nó có thể bắt đầu từ việc nâng cao ý thức của các sinh viên làm công việc trong các nhà hàng và các công việc khác, và truyền đạt rõ ràng mối liên hệ với các kĩ năng mềm mà các nhà tuyển dụng đang tìm kiếm trong tuyệt vọng.

Tuần trước, Yale đã thực hiện bước đi đầu tiên theo hướng này với lễ trao giải “Y-Work” được trao cho mười sinh viên đại học “với những cống hiến cho công việc trong trường đã có tác động tích cực đến cộng đồng Yale”. Mặc dù không ai trong số những người chiến thắng làm việc trong các phòng ăn của Yale, thì các giải thưởng Y-Work là những khởi đầu thay đổi nền giáo dục đang làm trầm trọng thêm khoản nợ của sinh viên, hạn chế việc tiếp nhận các kĩ năng mềm và đóng góp vào tình trạng khan hiếm lao động không cần thiết. Nếu các trường cao đẳng và đại học không dẫn đầu trong việc khắc phục vấn đề này, sinh viên sẽ ít có khả năng đạt được các kĩ năng cần thiết để khởi nghiệp.

Thái Hải (SSDH) – Theo Scholarship Planet

Share.

Leave A Reply