SSDH – Vậy là mùa hè đã đến đồng nghĩa với việc chúng ta được nghỉ ngơi sau một năm học đầy căng thẳng và mệt mỏi. Du học sinh cũng vậy, tâm trạng ai cũng hồ hởi, phấn chấn khi thu dọn đồ đạc và xách vali ra phi trường…
Mẹ ơi! Con đã về…
Hơn bao giờ hết, những ngày cuối cùng của tháng 6 là những ngày vô cùng sung sướng của du học sinh chúng tôi. Bởi sau kì thi khó khăn và áp lực, chúng tôi hí hoáy thu dọn đồ đạc để trở về quê hương.
Thường thì ở đây từ đầu tháng đến cuối tháng là kì thi khắc nghiệt nhất với chúng tôi, vừa nhiều môn thi, vừa “khó nhai”, khiến ai cũng lo sợ và cố gắng hết mình.
Nhưng nghĩ đến cái cảnh Việt Nam xinh đẹp, trở về căn phòng ấm áp, quen thuộc và những bữa cơm gia đình,… Lòng chúng tôi lại rộn lên hơn bao giờ hết và tất nhiên sẽ vượt qua kì thi sao cho thật mĩ mãn.
Những ngày cuối năm, mẹ cứ gọi điện nhắc nhở con “dọn dẹp đồ quần áo, nhớ đừng mang lỉnh kỉnh nghe con, chỉ cái gì cần thiết mới mang về thôi, vì đầu năm học mình lại qua tiếp mà”.
Khi đi học xa nhà, chúng tôi nhớ gia đình, nhớ người thân, bạn bè, nhớ và yêu Việt Nam mình vô cùng.
Tôi còn nhớ ngày lên máy bay mẹ khóc, nhưng mẹ không cho tôi biết, những giọt nước mắt chảy dài trên gương mặt thô sạm bởi nắng mưa của mẹ. Sợ tôi khóc, mẹ quay bặt đi như vờ không có gì, mẹ lau vội những giọt nước mắt chưa kịp khô, tôi nhớ lại mà muốn bay về thật nhanh với mẹ.
Mẹ bảo, “Ở nhà mẹ nuôi gà, trồng rau sạch không phun thuốc kích thích như ngoài chợ chờ mày về ăn đấy. Gà ta thịt ngọt lắm con ơi, mẹ không bán đâu. Mặc dù chúng suốt ngày phá hoại rau của mẹ, nhưng bán đi lỡ con về không có để thịt thì sao”. Mẹ cười nói hiền từ, làm lòng tôi như nghẹn thắt lại.
Mẹ nói vậy bởi trong năm học, mỗi khi gọi về thủ thỉ với mẹ, tôi bảo: “Gà bên này dở lắm mẹ ơi”, đúng thật loại gà tây bên này thịt nhão nhẹt, mỡ thì nhiều, xương mềm nhũn khiến chúng tôi ngao ngán mà cố nuốt.
Mẹ thương tôi nên quyết tâm “dành dụm” đàn gà choai choai trong vườn cho mau lớn để tôi về “đánh chén”.
Thương con là vậy, nhớ con là vậy, nhưng mẹ cứ nghiêm khắc trong việc học hành, mẹ khuyên tôi không được ngủ muộn, nhớ ăn uống đầy đủ. Mẹ đặc biệt lưu tâm trong việc dinh dưỡng cho con cái, mẹ sợ tôi không quen ăn đồ Tây, dễ xuống cân nên nhắc hoài, còn việc học mẹ bảo: “Con trai mẹ ngoan ngoãn nên mẹ không lo”. Tôi nghe xong cứ cười xuề xoà cho qua chuyện. Tôi là con trai nên xởi lởi, nhất là trong việc ăn cứ làm đại khái cho qua bữa.
Đôi khi nhớ mẹ là một động lực để học tập
Nhớ, thương, chờ… Nhưng biết làm gì được khi chúng tôi xa mẹ hàng chục ngàn, trăm ngàn cây số. Thay vào đó, đứa nào cũng cố gắng học hành cho đến nơi đến chốn.
Nhưng có không ít du học sinh vì quá nhớ gia đình, đâm ra chán nản, tự kỉ, trầm cảm khiến sao nhãng trong việc học. Họ không đủ sức và tâm trí để vượt qua những sóng gió trong cuộc sống. Tự lập ở Việt Nam là một điều khó, mà tự lập ở nước ngoài là điều tệ hại hơn bao giờ hết. Quay ra quay vào cứ câu hỏi “Mẹ đâu? Mẹ đến đây giúp con đi”.
Nhưng với tôi, xa mẹ là điều tôi phải cố gắng. Bởi ở quê, mẹ tôi phải lặn lội sáng tối, cày cuốc cho mòn tay, bạc đầu. Tiền mẹ làm cả tháng không đủ cho tôi chi tiêu trong một tháng ở đây, nhưng may mắn thay tôi không phải nhờ mẹ một đồng nào cả.
Xa mẹ, tôi phải tự lập, tự làm mọi thứ và quyết định mọi thứ.
Xa mẹ, tôi phải biết tự giặt quần áo khi không có mẹ.
Xa mẹ, tôi phải biết chi tiêu sao cho hợp lí.
Xa mẹ, tôi phải đi chợ nấu ăn, xem hôm nay ăn thịt hay ăn cá…
Xa mẹ, tôi phải bươn mình trong học tập, khi ốm đau không có ai bên cạnh tôi phải cố nuốt miếng cơm “đắng” cho qua bữa.
Thế đấy, xa mẹ, chúng tôi chịu nhiều thiệt thòi nhưng lại trưởng thành hơn, chững chạc hơn. Mẹ thường hay khen tôi, dạo này biết lo cho mẹ, biết hỏi han sức khỏe và còn gửi tiền về sửa cái mái nhà bị dột sau cơn giông bão…
Còn có những du học sinh khóc thầm
Vì đi học xa, có những nơi xa nửa vòng trái đất nên chi phí về nhà rất đắt đỏ, không phải ai cũng có điều kiện để về quê hương nghỉ hè.
Trong khi có nhiều sinh viên đang vui sướng thu dọn vali, quần áo, quà cáp để về quê, thì còn có những du học sinh phải khóc thầm vì tủi thân. Có những đứa con xa quê vì muốn tiết kiệm chút tiền cho bố mẹ, nên đành lòng không quay về đón hè cùng gia đình.
Khi xa quê trong cái thời gian dài đằng đẵng này, phần nào hiểu được nỗi nhớ, nỗi chán, sáng quay ra cửa, rồi quay vào chả biết làm gì.
Họ lẳng lặng nhìn những du học sinh khác xách vali tung tăng, rồi quay vào căn phòng khóc nức nở, có người thì giấu đi để khóc thầm cho riêng mình. Nhớ mẹ, muốn quay về bên mẹ, bên gia đình và bạn bè là điều không thể tránh khỏi mỗi khi hè về.
Tất cả du học sinh chúng tôi dù gì đi chăng nữa thì vẫn muốn mình quay về bên gia đình bạn bè, quê hương, đất nước.
Thục Uyên (SSDH) – Theo Kênh 14