SSDH – Đầu tiên là do tớ thấy mình cực kỳ cô độc nơi xứ người, mặc dù tớ đã cố lấp chỗ trống bằng nhiều hoạt động ngoại khóa hay giao lưu với các bạn ngoại quốc khác.
Song cảm giác cô độc ấy vẫn xuất hiện khi tớ mời một bạn ngoại quốc ly café Việt Nam, bạn ấy bĩu môi mà rằng, café chúng mày thì khó uống lắm. Tất nhiên, qua lời chỉ một người thì không chứng tỏ được điều gì, nhưng tớ lại lan man nghĩ, đúng là trước khi mắng người ta, mình cũng nên xem lại chính mình.
Cảm giác cô độc ấy càng được nhân lên gấp bội khi tớ thấy, có nhiều anh chị, sau khi du học từ xứ người trở về, loay hoay tìm chỗ đứng cho mình, vật lộn giữa kiến thức được học và thực tế công việc.
Giờ tớ quay về với chính chuyện riêng của mình. Than ôi, giấc mơ đưa con ra nước ngoài du học của bố mẹ tớ lớn hơn tất cả, và nó biến thành chuẩn mực thì đúng hơn. Đã có nhà mặt phố, đã có xe hơi, đã thành ông chủ, thì làm sao để con học ở những trường trong nước, chẳng oai tẹo nào.
Trường tớ học, phải nói là đẹp khủng khiếp, một mặt tựa lưng vào núi, mặt bên kia là hồ nước thơ mộng, y như trang trại của các đại gia. Thế nhưng, khi theo học, tớ mới cay đắng nhận ra rằng, thói sính ngoại của thế hệ trước làm bọn tớ chịu khổ. Giảng viên thì nói tràng giang đại hải, toàn những thứ cực kỳ cao siêu. Tớ nói thật, tớ chẳng bao giờ coi đó là biểu hiện của người giỏi, bởi càng giỏi, họ trình bầy vấn đề càng mạch lạc.
Tất nhiên, khi viết thư về nhà ai nấy đều bảo là, ở đây giáo viên giỏi lắm ạ, nhưng không dám nói phần sau là nhưng chẳng hiểu gì, vì sợ bị chê là dốt. Trong khi đó, bạn bè tớ, do thực lực hoặc do may mắn, được học ở các trường kinh điển, thì đều nói rằng, học ở đó rất dễ hiểu và đơn giản.
Lúc này, tớ rất ghen tị với những bạn sinh viên đang học trong nước. Đừng vội cười, tớ nói hoàn toàn nghiêm túc. Có những bạn thích trồng cây, nên thi vào đại học Nông nghiệp. Có bạn chỉ thích sửa xe máy, nên đi học nghề ở một trường trung cấp mà chẳng ngại gì lấm lem dầu mỡ. Có bạn thích viết game, và đang miệt mài học ở đại học FPT, vì đơn giản học ở đó sẽ thành nghề.
Nhiều khi, chỉ đơn giản như vậy, lại tìm thấy hạnh phúc, và ít nhất là niềm vui. Tớ chẳng muốn bàn luận về những điều to tát, mà chỉ tự thấy là, nếu mỗi người làm tốt công việc của mình khi đã xác định, thì đương nhiên, xã hội cũng mạnh lên. Mình kêu nhiều quá, đòi hỏi nhiều quá, mà thực chất, đã làm gì nhiều đâu cơ chứ. Câu này tớ nói với các bạn, nhưng thực ra là nói với chính mình.
Là tớ phải hoạch định lại cuộc sống, chứ không chỉ là mơ mộng hão huyền. Là tớ phải làm một điều gì đó cụ thể. Và yêu điều mình làm. Đơn giản thế thôi. Và với tớ, ước mơ trở thành Thủ tướng hay thành một ông thợ mộc, đều đẹp như nhau, miễn là mình yêu thích. Và cứ thực hiện, không thành công cũng thành nhân.
Đông Đức (SSDH) – Theo Tiền Phong