Nhật ký của một bạn du học sinh Úc

0

SSDH – Bây giờ nhiều khi xài tiền không suy nghĩ,bao người khác cũng chả care… Tự dưng nhớ hồi năm ngoái mới qua Úc, mà tự ngẫm ” sao ngay xưa mình trâu bò vậy”

 

  Nhật ký của một bạn du học sinh Úc

 

Ba Má cho 2000$ cầm theo bảo con xài tháng đầu, mấy tháng sau Ba Má chuyển khoản qua, con đừng đi làm nha, lo mà học thôii, giấy tờ giữ cẩn thận… Vì tui là chúa đãng trí, hay mất tiền, mất đồ, quên trước quên sau, chỉ biết ăn ngủ học và xài tiền. Nhưng lúc bước lên máy bay tui tự hứa với bản thân ”mình sẽ tự lập,mình sẽ ko đụng vào tiền Ba Má nữa ”.

 

Qua đến Úc, thấy cái gì cũng tính sang tiền Việt rồi tặc lưỡi ”mắc dữ trời, thôi coi như là mình ăn rồi đi!” … Tuần đầu ngay thứ 4 là tui đã có job rồi, làm thu ngân trong shop hoa quả trái cây ở tuốt point cook.

 

Sáng dậy 5am chờ train, rồi bắt tram đi làm. Lúc Apply tui bảo ”em đã ở Úc 2 năm rồi”. Tối đó nhận được điện thoại thế là tui cấp tốc học tên tất cả các loại hoa quả trái cây trong 1 đêm, lấy tiền ra ngồi phân biệt đồng 1$, 2$, 50c, 20c, 10c, 5c … Tờ 100$, 50$, 20$, 10$, 5$.

 

Hôm đi làm bữa đầu tiên, được nhỏ người Úc training… Tui làm mọi thứ răm rắp như tui đã ở Úc 2 năm như lúc khai gian. Giờ nhớ lại thấy làm job đó giả tạo Vl, vui buồn gì mặt lúc nào cũng tươi cười, miệng chào hỏi tía lia.

 

Job thứ 2, tui đi làm tiệm bánh mì Như Lan ở Footscray … 6am phải có mặt vì shop đó khách lúc nào cũng xếp hàng từ sáng tới tối. Tui phải dậy 5am rồi đi bộ, vì giờ đó chưa có bus. Mấy lần đầu bị cái GPS điên nó dắt đi 1 tiếng đồng hồ. Vẫn còn nhớ mãi ngày đầu tiên, mưa + lạnh, trùm áo khoác lên đầu vừa đi vừa tự nhủ” còn nhiều người khổ hơn mày nhiều Kỳ à, cố lên, sắp tới nơi rồi!”. Đi làm người ta cho ăn bánh mì. Tui chỉ ăn nửa ổ, nửa còn lại cất để lát đi học lấy ra ăn dặm. Ngày nào cũng như thế.

 

Nhật ký của một bạn du học sinh Úc

Tiệm Bánh Mỳ Như Lan – Một Tiệm bánh mỳ khá nổi tiếng ở Melbourne

 

Job thứ 3, tui đi làm thu ngân cho 1 siêu thị người Hoa. Siêu thị khá lớn. Bên cạnh thu ngân, tui còn phải stick giá tiền lên từng sản phẩm. Tui tranh thủ lúc đấy, học tên từng mặt hàng. Nhiều vô kể, cái nào khó nhớ lấy điện thoại ra chụp hình lại, rồi tối về ngồi trên train lẩm nhẩm. Khách hỏi món hàng gì là tui phải chỉ ngay chỗ để ở section mấy! Vì làm cho siêu thị nên đồ ăn tự túc. Tối làm về tới nhà là gần 1am. Phải ra bếp lụi cụi nấu ăn rồi bỏ hộp. Sáng dậy 5h30 rồi bắt train đi. Từ Footscray đến Hallam Station rồi đi bus 20p nữa. Là 2 tiếng rưỡi nếu chờ xe. Ngày nào cũng thế !

 

Job thứ 4, tui làm cho nhà hàng Việt cạnh sát nhà. Hôm đó bà Chủ không biết để lộn bịch canh khổ qua cho khách nào mà người order tới lấy thì ko có. Tui đang bào cà rốt, bà la lớn như tát nước vào mặt ”mày để bịch canh đâu rồi, mày ko để thì nó tự biến mất à?” …

 

Khách thấy la quá ông ta nói ”thôi, tôi mua bịch khác, đừng la nó nữa ” … Lúc đó, oan ức nhưng tui chỉ cúi đầu làm mặt tội xin lỗi lia lịa “Dạ chắc con để lộn đâu đó rồi, con xin lỗi cô, giờ con múc bịch khác nha, rồi nhanh nhảu chạy lại bếp!”.

 

Cuối giờ về bà ta đưa cho tui 3 hộp đồ ăn rồi tươi cười như ko có gì, khen tui hôm nay làm tốt. Tui cúi đầu cảm ơn mà nghen trong lòng. Về nhà FaceTime vs pama ”Pa ma xem nè, Bà chủ thương con lắm, cho con quá trời đồ ăn luôn!”. Tui cười tươi rói cho Pa Má tui yên tâm!

 

Job thứ 5: tui chạy bàn cho nhà hàng Thái ở City, Boss cưng tới mức ko cho làm gì nặng nhọc hết. Ổng chỉ cho đứng sau bếp gọt đồ chơi chơi trong khi nhỏ bạn 1 mình chạy từ trệt tới lầu. Nó quạo, tui ko trách vì nếu là tui thì tui cũng quạo, nhưng biết làm sao giờ vì t phải nghe lời Boss thôi! Ông ta chỉ cho tui cách kinh doanh, muốn mở 1 nhà hàng cần những gì, và 1 số mẹo vặt trong cuộc sống. Nhưng sau đó xảy ra 1 số chuyện ko đáng,đi làm ko thoải mái. Tui đành kiếm job khác.

 

Job thứ 6: Tui liều xin làm bếp cho 1 nhà hàng Việt vì ko có kinh nghiệm, chủ là Người Hoa, cực kì nice! Tui được Cô Chú đầu bếp nhận trong số 1 vài người đến thử việc vì được đánh giá là nhanh nhẹn. Bây giờ tui vẫn đang làm job này,làm công việc mà tui yêu thích. Nơi đây như gia đình nhỏ của tui, ngày nào đi làm cũng đầy tiếng cười.

 

Tui thương nhất là Cô đầu bếp, Cô là người training cho tui. Cô hay cho tui đồ ăn,quần áo,Dạy cho tui nấu ăn nữa. Bây giờ tui đã biết nấu khá nhiều món thay vì chỉ biết ngồi chờ và ăn như lúc còn ở với Ba Mẹ!

 

Ngày xưa chuyển job vì lương. Còn bây giờ đi làm ,nói ko vì tiền là ko đúng, nhưng trách nhiệm và nghĩa vụ nó cao hơn.

 

23 tuổi và những trải nghiệm đầu đời. Tui thấy mình trưởng thành hơn trước rất nhiều. T tự tập cách tính toán chi tiêu hàng tháng, tự đóng học phí, gửi tiền Ba Mẹ mặc dù họ ko đụng tới 1 xu, lâu lâu đi du lịch giải khuây. Ba Mẹ tui khóc khi thấy tui lớn hơn rất nhiều, ko còn là cô con gái bé bỏng ngay xưa chỉ biết ăn vạ, nhõng nhẽo, chèo queo xin tiền ăn vặt.

 

Còn nhiều thứ cần phải thực hiện lắm, nhìn lên vẫn chưa bằng ai. Bạn tui nói “nhà mày giàu vậy mày đi làm làm chi?” Xin thưa, tui muốn tự tạo gì đó cho riêng mình thay vì ăn bám cha mẹ mãi. Đây là con đường mà tui tự chọn và tui ko bao giờ hối hận!

 

Tui cảm thấy vui và khá hài lòng với những gì mà mình đã trải qua trong suốt 1 năm nơi đất khách quê người ! Tự kiếm ra tiền mới thấy thương và thán phục Cha Mẹ nhiều hơn.

 

Mới chỉ là sơ khởi thôi! Còn nhiều dự tính cho tương lai lắm. 2016 Please be kind to me Tongue Out Tongue Out Tongue Out Tongue Out

 

Nguồn: Trần Đoàn Phương Thảo

Share.

Leave A Reply