Giữa vùng tuyết trắng nhớ canh khổ qua của mẹ

0

SSDH – Giữa cái lạnh buốt giá của vùng Siberia chợt thấy nhói lòng khi đây đã là cái Tết thứ hai con xa nhà. Con thèm lắm nồi canh khổ qua dồn mẹ nấu với mong muốn là mọi chuyện khó khăn, gian khổ sẽ qua, chỉ còn lại những điều tốt đẹp. (Cẩm Chuyên, Nga).

 5.jpg

Tác giả giữa cái lạnh của mùa đông vùng Sebira. Ảnh do tác giả cung cấp.

 

Giờ ở nơi xa xôi, chỉ được nghe giọng mẹ qua những cuộc điện thoại vài dăm ba phút, lâu rồi ko được nhìn mẹ có già thêm không, tóc mẹ đã bao nhiêu sợi bạc… có hôm nghe tin ba anh Hưng mất mà con sợ đến rơi nước mắt, tay quơ lấy điện thoại mà khóc nức nở: mẹ ơi ở nhà khỏe mạnh, đợi con về nhen. Mẹ có biết là con sợ mẹ sẽ rời xa con vào một ngày nào đó…

 

Con mong ước sao ngày 30 Tết này con đang ở nhà, cùng mẹ nấu nồi khổ qua dồn, con sẽ trông bếp cho mẹ và chờ khi nào trái khổ qua đầu tiền nổi lên là con vớt ngay ra chén để ăn ngay và con sẽ nói với mẹ: Ngọt lắm mẹ ơi!!

 

– Con biết hủ qua còn được gọi là gì không?

 

– Hủ qua hay con gọi là khổ qua, do tiếng miền Tây mình gọi chệch đi đó thôi, năm mới ăn canh khổ qua với mong muốn là mọi chuyện khó khăn, gian khổ sẽ qua, chỉ còn lại chuyện tốt đẹp thôi, con hãy để ý đọng lại sao mỗi miếng hủ qua đắng là một chút gì ngọt ngọt ở cổ họng và sau này khi lớn lên con sẽ hiểu vì mẹ lúc nhỏ cũng đã từng nói với ngoại không ăn được hủ qua mà.

 6.jpg

Nhớ lắm món khổ qua ngày Tết. Ảnh minh họa: Google

 

Dòng chảy thời gian cứ vô tình trôi để rồi khi ta nhìn lại có biết bao ký ức chợt ùa về, có những kỷ niệm gắn liền với tuổi thơ và đối với mỗi người là vô giá.

 

Đông lạnh lẽo ánh mắt xa xăm trông về quê, nói đó có mẹ.

 

Nước mắt chảy tràn xuống môi mặn đắng và chảy ngược vào trong còn đắng hơn cả cái vị hủ qua ngày bé con hay ăn…

 

Đông Đức (SSDH) – Theo VNE

Share.

About Author

Leave A Reply