Sẵn sàng du học – Otto Warmbier, Steve Jobs và Bill Gates đã có những bài diễn văn tốt nghiệp để đời, chia sẻ những quan điểm bổ ích cho những cô cậu sinh viên sắp rời xa mái trường đại học để bước vào đời.
Otto Warmbier – Đây là giây phút kết thúc chương trình tuyệt vời của chúng ta, nhưng là khởi đầu cho hàng trăm phần tiếp nối khác
Otto Warmbier đại diện cho các học sinh phát biểu tại buổi lễ tốt nghiệp trường trung học Wyoming, bang Ohio. Cậu học sinh ưu tú với tương lai rộng mở này đặc biệt nhấn mạnh vào việc phải kiên trì, vững vàng qua các giai đoạn "khó khăn lẫn tươi đẹp" trong cuộc đời cũng như cần vun đắp tình bạn để "khiến mọi chuyện tốt hơn lên".
Tuy nhiên, Otto Warmbier đã qua đời 3 năm sau đó. Bài diễn văn ngày trước của cậu chỉ kéo dài gần 5 phút nhưng đã khiến nhiều bạn bè xúc động. Trường Wyoming lúc bấy giờ đã ca ngợi Warmbier vì "những cống hiến không mệt mỏi" và khẳng định "khả năng lãnh đạo, sự năng động, nhiệt tình vô giới hạn" sẽ đưa Warmbier "tiến xa".
"Khi nhà trường báo tin tôi có vinh dự phát biểu tại buổi lễ tốt nghiệp, suy nghĩ đầu tiên trong tôi là phải đi tìm những từ khóa, những từ ngữ học thuật đậm chất trí thức, để xây dựng bài diễn văn quanh đó. Tuy nhiên, nỗ lực đầu tiên của tôi viết về các thành tựu nổi bật mà học sinh trường trung học Wyoming đã đạt được hóa ra lại khá khô khan và có chút gì đó khoe khoang. Vì thế, tôi quyết định tốt nhất nên tìm kiếm sự giúp đỡ. Chắc chắn những người đi trước sẽ có cách hay để nói lời tạm biệt 153 bạn bè đồng môn.
Tìm kiếm trên Google với từ khóa 'trích dẫn tốt nghiệp' mang đến cho tôi những ý tứ của các diễn giả vĩ đại như John F. Kennedy, Martin Luther King Jr. và Winston Churchill, những tác giả tuyệt vời như J.K. Rowling và Ernest Hemingway, hay những vận động viên xuất sắc như Mike Tyson.
Nhưng thật không may, tôi vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn với những gì họ nói, vì thế tôi quyết định nhờ tới một phương pháp nghiên cứu hơi ngớ ngẩn mà tôi chắc rằng tất cả các bạn dự lễ tốt nghiệp ở đây đều khá quen thuộc: Nản chí, bỏ cuộc và đi xem TV.
Và tôi đã gặp may. Tập cuối bộ phim The Office đang chiếu. Tôi từng xem nó hai lần nhưng xem lần thứ ba cũng chẳng vấn đề gì. Tôi hy vọng được cười một chút, thư giãn một chút rồi sẽ quay lại viết diễn văn với một tư duy tươi mới hơn. Tôi không hề kỳ vọng Andy Bernard, người được tạp chí văn hóa nhạc pop Vulture liệt vào một trong 10 nhân vật gây khó chịu nhất trên màn ảnh nhỏ, sẽ tuôn ra câu trích dẫn hoàn hảo cho tôi. Nhưng bằng cách nào đó, ông ấy thật sự đã đánh bại những Hemingway, Martin Luther King hay Tyson.
Trong lúc những người thực hiện bộ phim chuẩn bị chia tay nhau để bắt đầu cuộc sống mới và thú vị, giống như chúng ta bây giờ, ông ấy chia sẻ cảm xúc của mình. Ông ấy không dùng những từ ngữ đao to búa lớn hay ẩn dụ phức tạp. Ông ấy chỉ nói: 'Tôi hy vọng có cách nào để biết rằng các bạn đã trải qua những ngày tháng tuyệt vời trước khi thực sự xa nhau'.
Đối với tôi, câu nói ấy bắt được mọi cảm xúc trong tôi về thời khắc tốt nghiệp. Đây là tập phim cuối của chúng ta. Đây là giây phút kết thúc chương trình tuyệt vời của chúng ta, nhưng là khởi đầu cho hàng trăm phần tiếp nối khác. Ngày hôm nay đánh dấu thời điểm một tập thể đã vượt qua mọi sự kỳ vọng phải chia tay nhau. Nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng chỉ có những điều tốt đẹp.
Chúng ta chưa từng thắng khi chế tạo xe diễu hành và chúng ta có lẽ là lớp đầu tiên ở Wyoming không giành được cúp Cincinnati Hills League. Chưa hết, tất cả chúng ta đều từng thua một trò chơi nào đó, không vượt qua kỳ thi, đều từng có lúc chẳng may hủy hoại tình bạn, giận dữ với hàng xóm, lãng phí tiền bạc và làm vô vàn việc khác mà mọi học sinh trung học đều làm.
Nhưng câu chuyện của chúng ta cũng chứa đựng nhiều thứ khác. Câu chuyện của chúng ta có những điều đáng kinh ngạc. Là một tập thể thống nhất, chúng ta mạnh mẽ hơn hết thảy. Chúng ta đã vượt qua cả những thời khắc tuyệt vời lẫn khó khăn. Chúng ta đã chiến đấu và ăn mừng chiến thắng cùng nhau. Chúng ta đã biến Relay for Life từ một tổ chức gây quỹ thành một sự kiện cộng đồng mà không ai muốn bỏ lỡ. Chúng ta đã biến đội cổ vũ từ một nhóm nhỏ vài người trở thành một đội ngũ quái vật nồng nhiệt bên đường biên.
Đưa mắt nhìn quanh và tôi biết tên khá nhiều người ngồi đây. Đó là cái lợi của việc học tại một ngôi trường nhỏ. Chúng ta cũng biết về những bí mật sâu kín hay những mối quan hệ đổ vỡ của nhau, đó là cái lợi của việc sống ở một thị trấn nhỏ với thực trạng buôn chuyện không nhỏ lắm. Dù vậy, đó là những thứ khiến niên khóa này trở nên đặc biệt. Chúng ta biết tất cả mọi người sẽ đi đâu, chúng ta biết tất cả mọi người từ đâu đến. Chúng ta biết cách làm cho nhau vui, chúng ta biết về gia đình nhau, chúng ta biết về bạn bè nhau, chúng ta biết về họ hàng của nhau, rất nhiều người trong chúng ta thậm chí còn biết về ông bà nhau. Chúng ta biết khi ai đó gặp khó khăn và chúng ta đoàn kết cùng nhau để khiến mọi thứ tốt đẹp hơn.
Thời khắc chúng ta chuẩn bị rời trường trung học Wyoming, tôi cảm thấy như sắp phải xa rời một người bạn thân, thật sự. Rất nhiều người chuẩn bị đi rất xa và không trở lại trong quãng thời gian dài. Nhưng cũng có cách từ biệt khác. Một lời tạm biệt dành cho điều còn lớn hơn cả bạn bè. Hôm nay là ngày cuối cùng của chúng ta tại trường trung học Wyoming. Sáng mai, chúng ta phải thuộc về một lớp học khác, một công việc khác và một thành phố khác. Bất kể đi đâu hay làm gì, tập thể này luôn tồn tại. Ngay cả khi đã lùi về quá khứ, chúng ta chắc chắn vẫn luôn nhận được ủng hộ từ những người xung quanh. Chúng ta sẽ mãi lưu giữ ký ức về tập thể này".
Steve Jobs – Hãy luôn khát khao, hãy luôn dại khờ
Cố Nhà sáng lập và Tổng giám đốc Apple Steve Jobs bắt đầu bài phát biểu tại lễ tốt nghiệp của Đại học Stanford bằng câu chuyện cảm động về nỗi thất vọng ngay khi vừa ra đời.
"Mọi việc bắt đầu trước khi tôi sinh ra. Mẹ đẻ của tôi là một phụ nữ trẻ, chưa chồng, đã tốt nghiệp đại học, và bà quyết định đem cho tôi làm con nuôi. Bà cảm thấy rất mong muốn tôi được những người tốt nghiệp đại học nhận nuôi, và do đó theo kế hoạch tôi sẽ được một luật sư và vợ ông ấy nhận nuôi sau khi sinh. Chỉ có điều khi tôi chui ra, họ quyết định vào phút chót rằng họ muốn nhận con gái. Do đó bố mẹ tôi, khi đó đang trong danh sách chờ, đã nhận được một cú điện thoại giữa đêm rằng: ‘Chúng tôi có một cháu trai ngoài kế hoạch, anh chị có muốn nhận không?’ Họ nói: ‘Dĩ nhiên’. Mẹ đẻ của tôi sau đó biết được rằng mẹ tôi chưa tốt nghiệp đại học, và bố tôi chưa tốt nghiệp phổ thông. Bà từ chối ký giấy tờ cho con nuôi. Bà chỉ nhượng bộ vài tháng sau đó, khi bố mẹ tôi hứa rằng tôi sẽ được đi học đại học sau này.
Cái chết có khả năng lớn là phát minh lớn nhất của cuộc sống. Nó là tác nhân thay đổi cuộc sống; nó xoá bỏ cái già nua để tạo chỗ cho cái mới mẻ. Bây giờ, các bạn đang là cái mới. Nhưng một ngày không quá xa, các bạn sẽ dần trở thành già nua và bị xoá bỏ. Xin lỗi vì sự cường điệu này, nhưng đó là sự thật. Thời gian của các bạn là có hạn, do đó đừng phí phạm nói vì mải sống cuộc sống của một ai khác. Đừng bị rơi vào cạm bẫy của giáo điều, tức là sống theo kết quả của suy nghĩ của những người khác. Đừng để cho tiếng nhiễu của ý kiến của người khác dìm chết tiếng nói nội tại, trái tim và linh cảm của chính bạn. Bằng cách nào đó, những thứ đó đã xác định được bạn thực sự muốn trở thành người như thế nào. Mọi thứ khác đều chỉ là thứ yếu…".
Và ông kết thúc với câu nói sau đó đã trở thành bất hủ: "Stay hungry, stay foolish." (Hãy luôn khát khao, hãy luôn dại khờ).
Bill Gates – Nhiều người không dám theo đuổi ước mơ vì họ không có bệ đỡ để tựa vào nếu chẳng may thất bại
Nhắc đến chuyện từng bỏ học làm cho bố mẹ lo lắng, và nay được nhận bằng tốt nghiệp danh dự từ trường Harvard, cựu chủ tịch Microsoft Bill Gates bắt đầu với một câu đùa khá dễ thương."Tôi đã chờ 30 năm để nói câu này: ‘Bố ơi, con đã bảo là con sẽ quay lại và nhận bằng tốt nghiệp mà’. Tôi muốn cảm ơn Harvard vì vinh dự đúng lúc này. Tôi sẽ thay đổi công việc vào năm tới… và sẽ rất tốt vì cuối cùng tôi cũng có một cái bằng đại học trong lý lịch của mình.
Một kỷ niệm lớn nhất của tôi ở Harvard là vào năm 1975, khi tôi gọi điện từ ký túc xá Currier House cho một công ty ở Albuquerque, lúc đó họ mới bắt đầu phát triển dòng máy tính cá nhân đầu tiên trên thế giới. Tôi đề xuất bán phần mềm cho họ.Tôi lo họ sẽ nhận ra rằng tôi chỉ là một sinh viên trong ký túc xá, và sẽ cúp máy. Nhưng họ lại nói: ‘Chúng tôi chưa sẵn sàng lắm, anh hãy quay lại sau một tháng nhé’. Đó là một điều tốt, vì chúng tôi cũng chưa viết cái phần mềm ấy. Từ giây phút đó, tôi làm việc ngày đêm với cái dự án được cộng thêm điểm này, và nó đánh dấu kết thúc việc học đại học của tôi, và khởi đầu con đường đáng nhớ của tôi với Microsoft.
Tôi biết rất nhiều doanh nhân, không ai trong số họ từ bỏ việc khởi nghiệp chỉ vì không có đủ tiền. Nhưng tôi biết nhiều người không dám theo đuổi ước mơ vì họ không có bệ đỡ để tựa vào nếu chẳng may thất bại. Chúng ta đều biết rằng thành công không chỉ nhờ vào ý tưởng tốt hay làm việc chăm chỉ. Chúng ta thành công còn vì may mắn. Nếu tôi phải hỗ trợ gia đình thay vì có thời gian ngồi lập trình, nếu tôi không biết là mình sẽ ổn nếu chẳng may Facebook không thành công, tôi sẽ không đứng đây ngày hôm nay. Nếu thành thật, chúng ta sẽ thấy mình may mắn nhiều như thế nào".
Cá Domino (SSDH) – Theo kenh14.vn